Tuổi trẻ Đồng Nai

Chia sẻ và thể hiện
 
Trang chủTrang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Đăng nhập
Tên truy cập Ghi nhớ
Mật khẩu
Quên mật khẩu ?

Xin chào! mời bạn hãy đăng ký làm thành viên rất nhanh thôi và dễ nữa.

Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 fsdf
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 Anh Và Nó
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 [GAY STORY] - Anh là tất cả của em - Romantic, Teen
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 Trình DownLoad tốt cho PC
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 Mấy boy này đẹp
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 Tiết lộ 'nỗi hãi hùng nhất' của 8X Việt
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 My Apology - Hồ Ngọc hà (Remix)
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 [Truyện Tình Cảm GAY] Anh - Người hàng xóm đáng yêu Chapter2
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 TPHCM - Thủ Đức muốn làm quen kết bạn với tất cả mọi người
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 [Truyện Tình Cảm GAY] Anh - Người hàng xóm đáng yêu Chapter1
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 Lady Gaga - Judas
Anh Và Nó 1309443216336660343_130_130 Lady Gaga - Born This Way
Anh Và Nó 13098911641195278266_130_130
Giới thiệu diễn đàn
Anh Và Nó 1309842842998060133_130_130
Nội qui TD
Anh Và Nó 13098917762039933333_130_130
Shop TD
Anh Và Nó 13098917551392540224_130_130
Tham gia làm Vip
Anh Và Nó 13098919881108970094_130_130
Chơi Game Zing Me
Anh Và Nó 13098920012065123447_130_130
Game Yahoo trên TD
Anh Và Nó 1309891803955919986_130_130
Rất nhiều game vui
Anh Và Nó 13097900251718573600_130_130
Photoshop online 3 trong 1

 

 Anh Và Nó

Go down 
Tác giảThông điệp
Piz.Khiz
Lv 9
Lv 9
Piz.Khiz


Bài gửi Bài gửi : 12
Tiền Na Tiền Na : 9407
Thích Thích : 0
Đồ mới : Chưa có

Anh Và Nó Empty
Bài gửiTiêu đề: Anh Và Nó   Anh Và Nó 13094433711435707121_130_130Thu Jul 07, 2011 9:02 pm

Nó là thằng mồ côi, nó không biết mình là ai, cả ba mẹ nó cũng hoàn toàn mù tịt. Nó chỉ biết nó được một bà lão lượm về dưới gốc cây đại thụ khi còn đỏ hỏn.
Nó còn biết được, ngày bà lão lượm nó là ngày trời mưa tầm tả, mưa ướt hết mọi thứ. Vậy mà không hiểu sao, nó không hề ướt dù chỉ một hạt mưa nhỏ. Và khi bế nó trên tay, trời ngừng mưa tức thì, mây đen tan, bầu trời xuất hiện…
Sau khi lượm nó về được 3 tháng, do không đủ điều kiện bà lão đã gửi nó vào cô nhi viện. Khi nó lên được 3 tuổi, thì bà lão mất.
Nó không đẹp trai, chỉ dễ nhìn, không cao ráo, chỉ vừa người. Nhưng được cái thông minh, mà ít nói. Nó không hề tiếp xúc với ai quá 3 phút, cho nên bạn bè nó cũng không nhiều.
Do thông minh, nên cô nhi viện đã trang trải tiền học hành cho nó nhằm có thể giúp cho viện sau này. Năm nay là năm 3 kể từ khi học đậu đại học trên thành phố của tỉnh.

Còn anh, hoàn cảnh của anh thật tội, anh là con của một gia đình kinh doanh giàu có, có tiếng trong và ngoài nước. Anh lang thang ở con hẻm nhỏ gần thành phố nơi nó đang học. Anh bị mù, nhưng không phải mù bẩm sinh.
Anh học đại học khoa quản trị kinh doanh. Vào ngày nghỉ hè năm 3 đại học, anh cùng gia đình đi du lịch. Trong chuyến đi, gia đình anh gặp tai nạn, ba mẹ anh mất. May là anh vẫn còn sống, vụ tai nạn đã làm mắt anh bị thương nặng nhưng không đến nỗi mù. Do nhớ thương ba mẹ, anh khóc rất nhiều nên mắt anh mù từ đó.
Họ hàng anh không những không chữa trị mắt cho anh mà còn lợi dụng cơ hội, họ tìm cách tống anh ra khỏi công ty và chiếm trọn công ty. Ngày anh đi, họ chỉ đưa cho anh chiếc cặp rách màu đen, trong đó chứa giấy tờ tùy thân, học bạ và bằng đại học năm 3 của anh – đã được họ rút trước đó.
Họ đưa anh tới miền tây, một nơi hoàn toàn xa lạ, họ đưa anh tới thành phố nhằm làm cho anh có cuộc sống cực khổ để anh không thể quay về.
Thật là trùng hợp, thành phố mà họ hàng đưa anh tới, cũng là thành phố nơi mà nó đang trọ học.
Ngày anh và nó gặp nhau, cũng là ngày nó bước nào năm thứ 4 đại học. Sống được 1 năm ở thành phố xa lạ, với những ngày lang thang, ăn xin để tiếp tục sống còn. Anh mệt mỏi, có khi 3 ngày anh không ăn gì, hoặc chỉ ăn những thứ mà anh cực khổ kiếm được từ việc xin người khác. Với hoàn cảnh như vậy, anh không hề tin một ai, từ đó anh đa nghi và ít nói.
Ngày kia đi học, trên đường đến trường, thấy anh ngã xuống đất, vội vàng, nó chạy đến đỡ anh lên. Nó hỏi anh: - Anh có sao không. Anh không nói tiếng nào, cầm nhánh cây trên tay tiếp tục dò đường để đi. Nó chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng tiếp tục đến trường.
Buổi sang ngày nọ, đã 4 ngày không ăn gì, anh nằm xỉu giữa đường, mọi người đi người bu lại xem rất động, họ chê anh hôi và dơ, không một ai đỡ anh lên.
Nó đến trường, chạy ngang con đường đó, thấy anh nằm bất động nó liền chạy đến đỡ anh ta. Nó nghe trong miệng anh lẩm bẩm: “Đói…”.
Mọi người xung quanh đã tan ra gần hết, nó chạy đến tiệm bánh mì, mua cho anh một ổ bánh. Đưa bánh cho anh, anh cầm bánh mì ăn ngấu nghiến, thấy anh như còn đói, nó chạy ra tiệm cơm mua cho anh 2 hộp cơm và mua thêm chai nước. Đó là số tiền nó phải tiết kiệm, để có thể ăn sáng trong vòng một tuần.
- Đây, anh cầm lấy, ăn từ từ thôi nhé, ăn xong rồi anh uống nước nhé. Vừa đưa nó vừa nói với anh.
Nhận ra giọng nói hôm nào đã giúp mình, anh ngần ngại không dám nhận, nó không hiểu tại sao, nó lại nói:
- Không sao đâu, anh cứ ăn đi!
Một hồi lâu, anh mới cảm thấy nó là người an toàn. Từ từ anh đưa bàn tay nhận lấy phần cơm. Anh định nói cám ơn, vậy mà chưa kịp nói, nó đã chạy đi và nói với anh:
- Đến giờ em phải đi học, trễ rồi! Hẹn gặp lại anh nhé!
Anh ngồi đó, vừa ăn anh vừa suy nghĩ: “Không lẽ trên đời lại còn người tốt?” Anh lại lang thang khắp nơi, cho đến trưa:
- Chào anh!
Nghe tiếng kêu, anh nhận ra giọng nó ngay, nhưng không biết vị trị của nó, anh đành đứng lặng người. Chạy đến chỗ anh nó liền nói:
- Anh sống ở đâu, để em đưa anh đi.
Anh không nói, dường như nó biết được anh lang thang không nhà cửa, nó lại nói tiếp:
- Anh đến chỗ em ở nhé, em học đại học nhà xa nên phải ở trọ, thấy anh lang thang ngoài đường em không an tâm.
“Một người không quen biết, sao lại tốt với mình” - anh ngẫm nghĩ. Suy nghĩ hồi lâu về những chuyện nó làm cho anh, anh tin nó là người tốt và đồng ý theo nó về nhà.
Phòng nơi nó trọ, diện tích chưa đầy 5 m2¬¬¬. Nó không như những thằng con trai khác, tuy phòng nhỏ, nhưng đồ đạc rất gọn gàn, ngăn nắp vầ rất là sạch sẽ. Dẫn anh vào nhà, nó mời anh ngồi, nó nấu mì cho anh ăn. Vừa nấu nó vừa suy nghĩ phải chuẩn bị gì cho anh. Mì chín, nó đưa anh đôi đũa và tô mì. Cầm tô mì trên tay, anh nói:
- Sao em không ăn đi?

Nó trả lời:
- Anh ăn trước đi, lát em sẽ ăn sau!
Anh không nói gì, lặng lẽ ăn như không được tự nhiên. Còn nó, nó vào góc giường, lấy ra số tiền 500 ngàn trong số tiền 3 triệu. Do viện mồ côi nhận thêm nhiều trẻ, nên tiền chu cấp nó ăn học cũng giảm đi nhiều. Tiền đóng học phí không đủ, lại thêm tiền trọ, tiền cơm hàng ngày trên thành phố đắt đỏ này. Nó nghĩ mình sẽ đi làm thêm. Sau giờ học, khi rảnh rỗi, nó tìm việc làm, nó làm tất cả các việc, từ phụ bếp đến phục vụ quán…Có khi nó làm đêm đến tối mịt mới về. Dù làm việc vất vả, nhưng năm nào nó cũng đạt thành tích học sinh giỏi và được học bổng của trường. Số tiền học bổng và tiền làm thêm, chắt mót tần tiện lắm nó mới để được 3 triệu đồng.
Nó nói với anh:
- Anh ăn xong rồi lên giường nghỉ ngơi nhé, để tô ở đó lát về em sẽ rửa, em đi đây một lát.
Thấy anh ngần ngại, nó hiểu được liền nói thêm:
- Không sao đâu, anh cứ nằm trên giường đi, em cũng thường hay ở dơ lắm… Nó cười khì!
Nói xong nó vụt bỏ đi. Ra chợ nó mua thức ăn để chuẩn bị cho buổi chiều. Chiều nay nó không học và nó quyết định sẽ nghỉ việc chiều nay. Nó chạy tới gian hàng quần áo, nhớ lại dáng người của anh, nó lựa cho anh bốn bộ đồ để anh mặc. Mua xong quần áo, ghé ngang tạp hóa, ngoài những vật liệu dùng trong nấu nướng, nó còn mua thêm một tuýp kem đánh răng, bàn chảy đánh răng, mua xà bông, mua dầu gội…nói chung là mua đủ thứ dành cho việc cá nhân của anh.
Về đến nhà, thấy anh ngủ say trên giường, nó biết là anh mệt lắm. Nó lặng thin đem tô mì anh ăn đi rửa và chuẩn bị thức ăn chiều nay cho cả hai. Chiều, anh thức giấc, nó kêu anh đánh răng rồi nó dẫn anh đến tiệm hớt tóc, tóc của anh hơn một năm không cắt nên rất dài. Hớt xong nó dẫn anh về nhà cho anh tắm rửa. Bộ đồ cũ nó dặn anh phải bỏ. Anh mù không thể tắm và thay đồ được. Dẫn anh đến phòng tắm, nó đưa mọi thứ cho anh tự sử dụng. Nó kỳ lưng cho anh, nó xối nước gọi đầu cho anh. Khi anh thay đồ, nó lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Chiều tối hôm đó, khác như mọi ngày, hôm nay có người ăn cơm cùng với nó, anh thì cũng có người vừa ăn vừa chuyện trò, nên cả hai cảm thấy ăn rất vui dù cơm canh đạm bạc.
Ăn xong, anh định đem chén đũa ra cho nó rửa, nhưng nó liền nói: - Anh cứ nghỉ, để đó em làm. Anh tự nhiên đi, việc này em làm quen rồi, anh đừng ngại!
Đang rửa chén nó nói vọng vào chỗ anh, nó nhẹ nhàng nói:
- Phòng của em nhỏ quá, nhưng dù sao cũng có thể che mưa che nắng được, nhưng cơm canh thì…
Nó chưa nói hết, anh đã nhanh lên tiếng:
- Em đừng nói vậy, anh có chỗ ở, có cơm ăn hàng ngày là a cảm thấy tốt rồi, anh đâu thể mong hơn được nữa!
Nó cười rồi tiếp tục việc rửa chén. Tối đến hai an hem ngồi nói chuyện với nhau. Anh hỏi nó:
- Nhà em ở đâu, ba mẹ em làm nghề gì?
Nó lặng thin hồi lâu rồi kể cho anh biết tất cả hoàn cảnh của nó. Anh thương nó, và cảm thấy hoàn cảnh của hai người tuy không giống nhau, nhưng sao khổ đến vậy.
Đến lượt nó hỏi hoàn cảnh của anh, anh không nói. Nó thôi không hỏi nữa. Trời đã khuya, nó kêu anh lên giường ngủ. Nó nói với anh nhà có tới hai cái giường, yên tâm nó cũng được ngủ trên giường nên anh thiếp ngủ.
Dươi ánh đèn bàn, nó nằm dài trên nền nhà, lật quyển nhật ký ra nó viết: ”Hôm nay mình đã gặp một người, anh ta thật tội nghiệp, cũng may mình gặp được anh ta sáng hôm nay, nếu không gặp được không biết anh sẽ ra sao…”
Viết rồi nó suy nghĩ thêm những điều cho anh và cả nó. “Thêm một người là thêm một đôi đũa, mình năm nay đã học năm cuối, chi phí sẽ tăng thêm rất nhiều, chắc mình phải đi làm thật nhiều quá. Mình đi làm thì mình chịu nổi, mình quen làm khuya rồi, còn anh, ở nhà một mình, mình sợ anh ấy buồn, thôi còn hai triệu rưỡi, mai mình lấy ra năm trăm mua cho anh máy nghe nhạc mới được…”
Nó suy nghĩ mà không biết mình ngủ từ lúc nào.
Sáng, nó làm mì cho hai anh em, nó dặn anh ở nhà đừng đi đâu tối nó sẽ về, nó lại hỏi thêm anh thích loại nhạc gì. Nghe anh nói xong, nó xin phép đi học. Ở nhà một mình anh cảm thấy rất buồn và thời gian dường như cô động, khó trôi!
Đợi hoài cũng đến lúc nó về, anh mừng khi nó trở về, với nụ cười trên môi, nó đưa anh máy nghe nhạc mp3. Anh hỏi tiền đâu nó mua, nó trả lời là tiền để dành. Anh ngập ngừng không muốn nhận, anh cảm thấy mình phiền nó quá nhiều lại làm nó tốn nhiều tiền vì mình. Dường như nó cũng hiểu được anh nghĩ gì, nó trả lời:
- Anh cứ cầm lấy đi, em lỡ mua rồi, em xin lỗi vì chưa được anh cho phép đã mua cái này cho anh..
- Không sao đâu, người nói xin lỗi và cám ơn phải là anh, mai mốt em đừng tốn nhiều tiền vì anh nữa nhé.
Hai anh em tiếp tục cười nói với nhau, vui vẻ ăn cơm tối. Tối đó, nó tiếp tục viết trong nhật ký “Có người nói chuyện, tâm sự cảm thấy thoải mái thật, nhưng mình không phải là người bình thường, mình là…liệu anh ta biết được, anh ta có chê bai hay ghét mình không?...”
Lúc nào cũng vậy, ký tự cuối trong trang nhật ký của nó luôn là dấu ba chấm.
Ngày hôm sau, anh đã đỡ buồn hơn vì có máy nghe nhạc, nhưng anh càng lo hơn khi đến rất khuya nó mới trở về. Nó phải đi làm thêm, ngày nào cũng vậy có khi đến một hai giờ sáng nó mới về tới nhà. Ngày nào anh cũng ra vào lo cho nó hết.
Từ khi có anh đến ở, nó cũng không còn về viện mồ côi nữa, nó sợ anh buồn.
Ngày kia, anh nhờ nó một chuyện:
- Em này! Anh muốn học môn tiếng anh bằng máy mp3 em tặng, e có thể giúp anh được không?
- Điều này đơn giản quá anh! Em học lập trình mà, ngày mai em sẽ cho anh nghe những bài anh văn và em sẽ đọc từng ký tự cho anh!
Và rồi ngày nào anh và nó cũng học tiếng anh, nên vốn anh văn của cả hai rất vững, tuy vậy anh phải đợi đến khi nó đi làm về anh mới có thể hỏi nó được những từ mà anh không biết!
Đi làm về đến tận khuya rất mệt nhưng nó rất sẵn sang giúp đỡ cho anh trong việc nâng cao vốn anh văn.
Ngày này qua ngày nọ. Một năm trôi qua nhanh chóng, nó đã lấy được tấm bằng kỹ sư lập trình với học lực giỏi, nó có rất nhiều khả năng xin được việc làm với lương khá cao. Cộng thêm bằng C anh văn mà nó thi đậu từ những ngày anh và nó học anh văn tại nhà, giờ đây việc trao đổi với người nước ngoài đối với nó vô cùng đơn giản. Và những năm tháng đã qua, quyển nhật ký của nó càng dày hơn trước, không đủ giấy viết, nó lấy những tờ giấy khác kèm thêm vào, những tờ giấy có thể rơi ra nếu không cầm quyển nhật ký cẩn thận.
Xin được việc làm trên Sài Gòn với mức lương khá cao. Vậy là hai anh em rời phòng trọ, cùng với số tiền 5 triệu mà nó kiếm vất vả kiếm được, nó có thể mướn được phòng trọ rộng hơn cho anh và nó trên đất Sài Gòn, mặc dù giá phòng không rẻ chút nào.
Làm được vài tháng, với năng lực vốn có nó đã có hơn mười lăm triệu. Nó dẫn anh đến phòng bác sĩ khoa mắt. Sau khi khám mắt cho anh, bác sĩ nói với anh và nó: “Đôi mắt anh có thể hoàn toàn hồi phục sau khi được phẩu thuật”
Cả anh và nó đều rất mừng, không quên cám ơn bác sĩ. Nó dặn anh đợi nó một lát, nó đi vệ sinh. Thật ra, nó quay lại chỗ bác sĩ, hỏi ông số tiền của ca phẩu thuật. Bác sĩ sau khi tính toán và cảm kích với lòng tốt của nó bác sĩ liền nói: “Số tiền cho đợt phẩu thuật này là 160 triệu, do mắt anh ta đã hư nặng nên phải cần một đôi mắt của người tình nguyện. Mắt của người tình nguyên hiến thì không khó, nhưng số tiền đó thì…”. Nó nói với bác sĩ: “Bác sĩ an tâm, con sẽ tìm đủ số tiền đó”. Ông bác sĩ nói thêm: “Nếu ca phẩu thuật được tiến hành sớm, thì khả năng phục hồi sẽ rất cao, nhưng để chậm hơn 6 tháng nữa thì khó mà hồi phục”
Nó đưa anh về, trên đường về nhà anh luôn cười tươi vì biết mình sẽ thấy được thế giới này, mình sẽ thấy được người đã giúp đỡ mình..”
Trở về phòng trọ, anh đã tin tưởng và kể cho nó nghe hoàn cảnh của mình. Nó biết được công ty của ba mẹ anh, và quyết định sẽ nhanh chóng giúp anh chữa nhanh đôi mắt càng sớm càng tốt, để anh có thể lấy lại tất cả những gì thuộc về anh.
Nó càng làm việc nhiều hơn, ngoài việc làm công ty, nó nhận việc làm thêm bên ngoài, rồi thức đêm viết những chương trình cho khách hàng. Vừa làm việc nó không quên tìm hiểu công ty của ba anh để giúp anh lấy lại tất cả.
Năm tháng trôi qua nhanh, số tiền mà nó “cày” được đã lên tới 250 triệu, những chương trình nó làm ra được công ty mua với giá rất cao.
Với số tiền đó nó đã dư để chữa trị mắt cho anh, nó và anh lại tìm đến chỗ bác sĩ. Tính toán hết tất cả chi phí cho ca phẩu thuật, tiền thuốc và tiền viện phí mà anh phải đóng, số tiền kiếm được nó còn dư hơn 60 triệu.
Trong suốt một tháng anh nằm viện, nó đã lập ra kế hoạch để anh lấy lại được tất cả. Đầu tiên nó lấy hồ sơ của anh, đăng ký cho anh học tiếp năm 4 khoa quản trị kinh doanh. Nó tạo cho anh một tài khoán tiền và đem hơn 45 triệu đồng vào đó.
Một tháng sau khi anh xuất viện, về đến phòng trọ, chưa thể tháo băng trên mắt, nó đưa anh ngồi xuống bàn, nơi nó hay chép nhật ký. Chuông điện thoại reo lên, nó ra ngoài sân nghe điện thoại, nhưng nó lại quên quyển nhật ký trên bàn. Anh muốn tạo cho nó sự bất ngờ, nên đã tự ý tháo khăn ra. Anh ra thấy được tất cả, anh vui và thích lắm. Mở mắt ra, anh thấy quyển nhật ký đầu tiên, anh lật từng trang xem và biết được sự thật, nó là một thằng…Chưa xem hết trang cuối anh run cả người, anh nói một mình, tuy tiếng nói không nhỏ, nhưng đủ cho người đứng kế bên nghe được. “Không ngờ nó là người như vậy, hèn chi nó lại giúp mình tận tâm đến như vậy, thật quá kinh tỏm…” Đứng ngoài cửa nó nghe tất cả những gì anh nói. Nó bỏ nhà ra đi, đến tối đợi lúc anh ngủ say nó trở lại phòng, nó lấy hết tất cả đồ đạc của nó và bỏ lại thứ nó cần thiết nhất: lá thư gửi anh và những thứ anh sẽ cần đến sắp tới. Nó không quên đem theo quyển nhật ký, nhưng do gấp nó đã làm rơi trang cuối của quyển nhật ký, trang giấy quan trọng nhất của toàn quyển. Gió bay đã làm trang giấy rớt xuống chân tủ.
Về Đầu Trang Go down
Piz.Khiz
Lv 9
Lv 9
Piz.Khiz


Bài gửi Bài gửi : 12
Tiền Na Tiền Na : 9407
Thích Thích : 0
Đồ mới : Chưa có

Anh Và Nó Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Và Nó   Anh Và Nó 13094433711435707121_130_130Thu Jul 07, 2011 9:03 pm

Sáng ra cũng không thấy nó, anh nghĩ nó đã đi suốt đêm qua. Quay lại phòng của nó, anh không thấy quyển nhật ký, chỉ thấy lá thư và những món đồ. Cầm là thư trên tay anh đọc:
“ Em biết anh nghĩ thế nào về em, nhưng với em chuyện đó không quan trọng, em biết mình không thể trở thành người bình thường được nữa, em đã là người đó từ nhỏ, nhưng em không thể thể hiện ra ngoài, vì nếu thể hiện ra, em sẽ không được viện cho đi học. Chuyện quan trọng nhất của em là làm cho anh lấy lại được tất cả. Chỉ cần anh sáng mắt và học xong đại học anh có thể lấy lại được tất cả. Em đã đăng ký cho anh học tiếp năm thứ 4 đại học, với thành tích 3 năm trước, nhà trường đã đồng ý cho anh tiếp tục việc học. Còn đây là thẻ rút tiền, trong đó có 45 triệu, đủ cho anh sống trong thời gian anh học, tiền phòng em đã trả trước 5 năm và tiền học phí em cũng đã thanh toán xong. Chúc anh lấy lại được những gì đã có. Hàng tháng em sẽ tiếp tục gửi tiền cho anh. Anh giữ sức khỏe, tạm biệt anh”.
Đọc xong anh cảm thấy hơi đau nhói vì đã làm đau một người từng giúp mình. Anh nhớ đến tên công ty mà nó làm, anh đón xe chạy đến đó, anh hỏi thì người ta nói nó đã nghỉ việc gấp sáng nay và không biết đã đi đâu. Vậy là thông tin của nó hoàn toàn mù tịt với anh. Trở về nhà với tâm trạng buồn thật buồn. Vào phòng nó, anh ngồi trên bàn, gục xuống bàn, anh thiếp đi. Ánh mặt trời vàng của chiều qua khung cửa sổ làm anh chói mắt, anh tỉnh dậy. Bước từng bước mệt mỏi, anh ngã xuống đất, vừa chuẩn bị đứng dậy, anh thấy tờ giấy nơi chân tủ. Cầm tờ giấy, anh nhận ra đó là tờ giấy trong quyển nhật ký của nó và anh biết đó là trang cuối của quyển nhật ký. Anh đọc và không thể không tự trách bản thân mình về việc anh đã làm.
“Ngày…tháng…năm…
Chỉ ngày mai nữa thôi là anh đã sáng mắt, mình rất vui, những điều mình cố gắng vượt qua vì anh đã đạt được kết quả, mình cũng đã tìm hiểu làm thế nào mình sẽ giúp anh lấy lại tất cả. Mình mến anh ta, mình thương cho hoàn cảnh của anh, mặc dù mình là người như vậy, nhưng từ trước đến giờ mình không có cảm giác gì với anh, nhưng nếu biết mình là người như vậy, anh ta sẽ có…”
Nước mắt anh trào ra, anh hối hận, hối hận vô cùng “Tại sao em không khinh những người như mình mà mình lại khinh rẻ em chứ?”
Mấy ngày sau, anh tiếp tục tìm nó nhưng vô vọng, và anh hiểu được, mình có thể tìm nó khi mình lấy lại tất cả. Anh quyết tâm đi học, và 1 năm trôi qua, hàng tháng anh vẫn nhận tiền từ nó, nhưng anh không thể tìm ra nó ở đâu.
Với tất cả bằng chứng trong tay, anh đã dễ dàng lấy lại công ty của ba anh, anh bây giờ đã trở thành người giàu có hạng trong nước. Nhưng giàu có với anh có nghĩa lý gì khi anh đã xúc phạm người giúp đỡ anh, không đem lại được hạnh phục và sung sướng khi những gì mà người đó phải bỏ ra vì anh. Anh bây giờ biết rằng anh không thể sống thiếu nó, vì anh biết anh yêu nó mất rồi.
Anh tiếp tục đi tìm, tìm hoài nhưng vô vọng. Một chiều đẹp trời, ngày sinh nhật của anh, anh nhận được hộp quà cùng với lá thư
“ Em biết anh đã hối hận, anh sẽ tìm em, đúng không? Em sẽ chờ anh ở…Em đã rất nhớ khi phải xa anh, và em đã biết em mãi yêu anh…”
Đọc dòng thư đó, anh đã biết nó ở đâu, em ấy đang ở đâu. Bỏ hết tất cả anh đi tìm em.
Để có tiền trang trải cuộc sống, chu cấp cho anh hoàn thành xong việc học Đại học, giúp anh lấy lại những gì thuộc về mình, đồng thời nó cũng muốn tránh mặt anh. Nên nó chọn nơi làm việc mà với nó, nơi làm mới này hoàn toàn xa lạ và cũng lần đầu tiên đặt chân đến trong đất nước này. Thành phố Huế miền Trung xa lạ.
Công việc ở đây của nó cũng nhàn hạ, nhưng nó muốn kiếm thật nhiều tiền, nên nó làm việc hết sức. Sáng làm việc đến tối mới về, nhưng nó không chịu về nhà mà còn lang thang nơi sông Hương êm đẹp. Ngồi trên ghế đá, nó ngắm nhìn dòng sông êm trôi, tựa như lòng thanh thản của nó lúc này. Nó không muốn mình nghĩ ngợi điều gì thêm nữa. Đặc biệt, nó không muốn nghĩ tới anh. Anh làm cho nó đau, lúc nào ngồi ngắm dòng sông, dù cố quên nhưng nó lại càng hiện rõ trong đầu hơn, lời nói phũ phàng mà vô tình nó nghe anh nói “Thật đáng ghê tởm…”. Mỗi lần câu nói đó của anh hiện lên trong đầu, nó liền rùn mình, cảm giác buốt lạnh sóng lưng làm nó thêm tê tái. Câu nói của anh với nó là những con dao bén, sắt và nhọn. Những con dao đâm vào tim nó, đau nhói, chỉ cần nghĩ lại như vậy, thì nhiều người không chỉ riêng nó cũng sẽ đau từng hồi. Đau như là con dao thật sự đâm sâu trong người. Nó càng cố quên, càng cố quên nỗi đau đó để thoải mái ngắm nhìn dòng sông sau một ngày làm việc vất vả, vậy mà cũng không được. Hèn gì trên đời lại có câu:
“Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”
Từ khi đến đây, nó đã không còn viết nhật ký như trước nữa, nó sợ lắm, sợ những gì mình giấu sẽ bị phát hiện, như chính anh đã phát hiện ra nó vậy.
Còn về phần anh, sau khi biết được nó đang làm việc ở công ty tin học Huế, a liền tức tốc nhờ tài xế chở ra sân bay Tân Sơn Nhất mua vé đến Thành phố Huế. Ngồi trên máy bay, anh luôn suy nghĩ trong đầu “Mình sẽ không mong chờ được tha thứ, nhưng mình muốn tìm lại, muốn chuộc lại những lỗi lầm trước đây, thật sự mình yêu nhóc quá”. Với anh, nó là thằng nhóc yêu quý nhất trong cuộc đời.” Còn vài phút nữa, anh sẽ gặp nhóc rồi, nhóc chờ anh nhé”. Máy bay vừa đáp xuống, a vội thuê Taxi chạy ngay đến chỗ nó làm. Vội vã chạy vào tiếp tân hỏi phòng làm việc của nó, nhưng anh chỉ nghe được tin mà anh cũng không muốn tin. Cố tiếp tân công ty nói với anh rằng :”Cậu ấy 3 ngày trước đã bị tai nạn, nghe đâu là trên đường về nhà, hiện giờ đang ở Bệnh viện lớn Trung Tâm Sài Gòn, không biết cậu ta sống chết ra sao rồi…” Anh bàng hoàng khi nghe cô tiếp tân nói vậy. Chưa kịp nói lời cảm ơn hay chào hỏi cô, anh vội lên Taxi mua vé khứ hồi về lại Sài Gòn. Tại nạn? Vậy thật sự nó bị tai nạn gì? Anh không dám tin tai nạn xảy ra với nó lại khủng khiếp đến như vậy!
Trên máy bay, từ thành phố Huế về Sài Gòn, câu nói của cô gái một lần nữa hiển thị trong anh “Nghe nói cậu ấy bị tai nạn trên đường về nhà, sau khi ngắm nhìn dòng sông như mọi ngày, cậu ấy về nhà, đi ngang qua một ngân hàng lớn của thành phố, xui làm sao, chỗ đó đang có những kẻ cướp ngân hàng, có lẽ cậu ấy nhìn ấy tên cướp nên đã bị bắn. Thật không ngờ, một người hiền lành tốt bụng như vậy mà lại…Cậu ấy làm việc chăm chỉ lấy, làm thêm nhiều việc, tôi không biết cậu ta cần tiền làm gì mà làm nhiều việc lắm. Tháng lương của cậu ấy dư sống trong hai tháng mà còn làm việc nữa”
“Nghe đâu viên đạn bắn vào đầu, nhưng lại không có máu, cậu ấy bất tỉnh, đưa đi bệnh viện thành phố ngay lúc đó luôn. Bọn cướp thật tàn ác, cầu cho chúng nhanh bị bắt để pháp luật trừng trị chúng”. Uh, pháp luật sẽ trừng trị bọn chúng.
Khi mới đến công ty này làm việc, nó ốm lắm, chỉ có da bọc xương. Mới làm trong công ty gần tháng đủ, mà nó sụt mấy ký. Nó làm việc cật lực lắm. Mọi người trong công ty nói đùa với nó: “Ở có một mình, làm việc siêng năng, ăn tiết kiệm, bộ ông dành tiền lấy vợ hả?”. Nghe đồng nghiệp nói như vậy, tội nghiệp cho nó, nó chỉ cười lặng rồi bỏ đi. Có ai biết được nó là người thế nào. Nó mặc cảm, phải, mặc cảm vì nó ở thế giới này, nhưng bù lại nó không lo lắng, mọi người trong công ty vẫn xem nó như người đàn ông chân chính.
“Đoàng” âm thanh viên đạn mà nó vô tình “nhận” được như hiện lên trong anh, anh cảm thấy đau buốt, hối hận những việc anh đã làm. Phải chi “Phải chi mình đừng nói vậy, phải chi mình tìm gặp nhóc sớm hơn thì đâu đến nỗi, những đồng tiền mình dùng là mồ hôi nước mắt, sự chăm chỉ kiếm tiền cho mình, vậy mà mình lại…tất cả là lỗi ở mình. Nhóc ơi em đừng có việc gì nhé…”
Đây là lần đầu trong suy nghĩ của anh, anh gọi nó bằng em. Có thể là anh đã yêu nó thật, thật lòng như vậy.
Máy bay vừa hạ cánh, anh gọi điện thoại ngay cho tài xe riêng chở anh đến bệnh viện trung tâm thành phố. Đến bệnh viện, anh chạy như bay hỏi cô y tá phòng dưỡng bệnh của nó. Anh hỏi không đầu đuôi, lại hối thúc, khiến cô y tá bực mình. Đây là lần thứ hai anh quên nói cám ơn từ sau lần gặp cô tiếp tân công ty miền Trung.
Vừa đến phòng, bác sĩ điều trị của nó cũng vừa bước ra. Anh chào bác sĩ và hỏi thăm tình hình của nó.
“Anh là người thân của bệnh nhân à? Cậu ta thật là may mắn, một trường hợp thật hiếm gặp, đạn bắn trúng vào đầu nhưng lại không chết. Mặc dù vậy, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý, hiện giờ cậu ta đã là người…thực vật, đã có trường hợp tương tự như cậu ấy, sau 10 năm mới tình dậy, nhưng cũng có khi sẽ là người thực vật suốt đời”.
Và lần thứ ba không cảm ơn, anh đến ngay giường bệnh nó nằm, nhìn nét mặt bình thản đến lạ, anh thấy lòng như có hàng ngàn con kiến đang cắn nát, đau rát toàn thân.
Cầm bàn tay gầy guột, anh không khỏi đau lòng. Từ đó, anh giao hết việc công ty cho bạn thân của anh quản lý, ngày nào anh cũng đến chăm sóc, lau mình cho nó, ngồi kể cho nó nghe những cảm xúc của anh trong thời gian nó bỏ đi. Anh nghĩ nó sẽ nghe những gì anh nói, se tha thứ cho anh và nó sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Anh hy vọng là vậy.
Và ba năm dài trôi qua, ba năm anh không ngừng nghỉ việc chăm sóc nó, hy vọng ngày nó tỉnh lại không bao giờ phai mờ trong anh, anh đã đặt niềm tin lớn.

Và rồi ông trời như thương xót cho nó, tội nghiệp cho nó. Cảm thương cho sự hối lỗi, ân hận của anh, trời đã giúp nó tỉnh lại, một điều hết sức kỳ diệu. Thật kỳ diệu.
1h đêm, đang gụt đầu bên giường bệnh, lúc nào ngủ bàn tay anh cũng nắm lấy tay nó, anh nghĩ nắm lấy tay nó khi ngủ, hơi ấm từ tay anh sẽ làm nó bớt cô đơn trong giấc ngủ dài.
Bàn tay nó cử động, chỉ cử động nhẹ tưởng chừng như không có, vậy mà anh lại cảm giác được. Anh liền tỉnh dậy, nhìn bàn tay bé nhỏ đang nhúc nhích anh không khỏi nao lòng. Anh vội chạy tìm bác sĩ, nhưng bất chợt, bàn tay nhỏ bé nắm tay anh lại, như không muốn anh rời xa vậy. Một giọt, rồi hai giọt nước mắt từ đôi mắt sâu thẫm lòng thương của nó chảy dài. Tại sao nó khóc? Anh không biết! Và kìa, đôi mắt anh cũng ngấn lệ, nước mắt anh tuông ra. Giọt nước mắt đầu tiên rớt xuống trúng ngay tay nó, nó liền buông tay anh ra như hiểu rằng anh cần đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ đến báo anh tin mừng “Cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi, tôi thật bất ngờ, cậu ấy dường như thoát khỏi bàn tay tử thần một cách kỳ diệu, vậy mà kỳ diệu hơn là ý thức của cậu ấy thật cao,cậu ấy sẽ sớm tỉnh thôi, anh đừng lo lắng. Thời gian ba năm anh đã phải vất vả nhiều rồi, tôi nể cậu thật đó”
Chỉ có ba năm, đâu bằng thời gian mà nó bỏ ra cho anh, hơn vậy, công sức và ý chỉ nó bỏ ra còn hơn anh gấp hàng ngàn hàng vạn lần. Anh cảm thấy xấu hổ khi bác sĩ nói với anh điều đó.
Vài ngày không lâu sau đó, nó tỉnh lại, anh đã chờ giây phút tuyệt vời này đã rất lâu, ba năm rồi còn gì, thời gian ba năm thật sự đáng bỏ ra cho tình yêu của anh, cho sự biết ơn của anh dành cho nó.Nhưng câu nói đầu tiên của nó đã làm anh rất thất vọng, anh như đứng chết lặng trước nó “Anh là ai?”
Sau khi khám tổng quát, bác sĩ cho anh biết “Đây là di chứng sau tai nạn, cậu ấy bị mất trí nhớ, tình trạng sức khỏe của cậu ta rất ổn định, có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Dường như anh rất yêu cậu ấy”
Lời bác sĩ khiến khuôn mặt anh đỏ tấy không giấu vào đâu được, đúng là bác sĩ, bác sĩ đã biết được tình cảm của anh dành cho nó.
Anh chăm sóc nó thêm vài ngày trong bệnh viện nhằm giúp cho sức khỏe nó tốt hơn. Ngày hôm sau anh đưa nó xuất viện, nó vẫn vậy, không nhớ anh là ai. Nó cũng không biết, mình là gì trong thế giới này, nó đã quên nó là người ở thế giới thứ ba.
Từ ngày biết nó mất trí nhớ, anh luôn tập trung suy nghĩ một điều “Có nên giúp nhóc nhớ lại không, có thể sẽ tốt hơn nếu nhóc không biết sự thật bản thân, nhưng…”
Anh sợ nếu nó không phục hồi trí nhớ, nó sẽ không biết bản thân mình là ai trong thế giới này. Điều đó tốt với nó, nhưng hiện giờ lại xấu với anh. Mất trí nhớ, nó sẽ trở thành người đàn ông thật sự biết yêu thương người khác giới. Còn anh, giờ đây đã lạc vào thế giới này, anh không muốn mình mất đi tất cả.
Suy nghĩ thật nhiều, lá thư nó gửi cho anh, nó đã muốn anh tìm được nó, nhưng sao nó lại phải tránh né, để đến một nơi thật xa không cho anh tìm gặp?
Anh thôi không suy nghĩ nữa.
Việc phục hồi trí nhớ là điều quan trọng, nhưng quan trọng hơn là sức khỏe của nó. Anh đưa nó đi du lịch nửa tháng. Đà Lạt, nơi làm sự mệt mỏi, những suy nghĩ nặng đầu làm con người trở nên khó tính dường như chìm lại, không bộc lộ.
Thời gian ở Đà Lạt, tuy nó không nói gì với anh nhiều, nhưng anh cảm thấy hạnh phúc và yêu thương nó nhiều hơn nữa. Ngày qua ngày, nó khỏe hẳn lên, đúng là thành phố biệt danh “Nghỉ mát”. Anh dẫn nó đi rất nhiều nơi, để nó có thể nhanh chóng thân với anh như hồi anh gặp nó. Trong chuyến đi, anh thích nhất là thời gian trời vào đêm, anh được cùng nó đến ngồi dưới bãi cỏ xanh, bên gốc cây thông già. Anh ôm nó vào lòng, mặc mọi người xung quanh nhìn ngó với cảm giác khó chịu. Ôi bình yên đến lạ.
Chuyến đi chơi cũng nhằm phục hồi sức lực cho nó nhanh chóng qua nhanh.
Anh nghe nhiều người nói, để giúp những người mất trí nhớ hồi phục được phải dẫn đến những nơi từng sinh sống, cho họ nhớ lại kỷ niệm mà làm họ không sao quên được.
Vậy là anh dẫn nó về nơi nó đã sống thời còn sinh viên, nơi mà anh và nó lần đầu tiên gặp nhau với bao kỷ niệm đẹp.
Căn nhà trọ, nơi anh được nó đưa về chăm sóc, tuy lúc đó, mắt anh vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng anh cảm nhận được. Anh nhớ lại khoản thời gian đó, cùng nó ăn chung ổ bánh mì, tô mì nó nấu cho anh hôm đầu tiên vào nhà,…những giờ anh học anh văn cùng nó, chờ đợi hồi lâu khi nó đi làm về trễ. Những ký ức, kỷ niệm như dòng sông đang ùa vào, trở lại trong tâm trí anh. Mà dù đi hết quãng đời này, anh vẫn sẽ nhớ không bao giờ quên được ngần ấy kỷ niệm vui buồn trong căn phòng nhỏ đó.
Anh nhớ hết nhớ tất cả, nhưng có hề gì, quan trọng là nó kìa. Nó nhìn căn nhà, thoáng qua trong đầu, nó nhớ không nhiều, đôi khi nó đau đầu dữ dội. Thôi anh không làm nó đau thêm nhiều nữa, từ từ cũng tốt. Và cảm giác bây giờ, anh và nó như hòa thành một, nó đau đầu thì anh cũng không thể nào chịu được. Đúng là tình yêu.
Phòng trọ giờ đây đã có sinh viên khác trọ, căn phòng giờ đã được tân trang không như trước, anh không thể đưa nó vào, anh chỉ có thể cho nó nhìn từ xa mà thôi. Rồi anh dẫn nó đi nơi khác. Trường học nghề mà nó đã học.
Bây giờ trời đã vào hè, từng hoa phượng rơi trong gió. Nó thích lắm, nhặt những cành hoa phượng, nó đã thường nhặt hoa phượng mỗi khi hè về, nó như nhớ lại chút ít kỷ niệm, đầu nó lại đau, không muốn làm nó đau nhiều hơn nữa, anh đành đưa nó về, mặc cho nó không chịu. Thật lòng anh không muốn nó đau.
Rồi thời gian dần qua, ba tháng rồi, thời gian không dài nhưng với anh như là ba năm vậy.
Ba tháng này, anh đưa nó đến nhiều nơi mà anh và nó đãn từng qua, nhưng trí nhớ nó vẫn vậy, không khá hơn chút nào.
Cuối cùng anh phải dẫn nó đến phòng trọ thành phố, nơi nó làm việc ngày đêm, cố gắng dành dụm tiền chữa trị đôi mắt cho anh.
Căn phòng vẫn như trước không thay đổi gì, vẫn bộ ghế, cái bàn…Bước vào căn phòng cũ, cái bàn nó vẫn thường hay viết nhật ký, nó như nhớ lại, kỷ niệm ngày nó ra đi. Hình như có cái gì đó dưới chân tủ, mảnh giấy nhật ký? Không, không phải, đó chỉ là tờ giấy quảng cáo mà ai đó từng trọ làm rơi.
Chi tiết nhỏ, nhưng hằn sâu trong tâm trí nó, đầu nó hiện lên cảnh tượng mơ ảo, phải rồi, ngày nó ra đi, nó đã làm tơi trang cuối quyển nhật ký mà không kịp quay lại nhặt. Nó như nhớ ra chút ít, đầu càng đau nhiều hơn nữa. Anh liền chạy lại, ôm nó vào lòng, dường như hơi ấm trong anh truyền vào thân thể nó, cảm giác bình yên cả hai đều nhận thấy. Nó không buông tay anh ra, nó không thể.
Nó lại nhớ, những ngày sống ở Huế, bờ sông, nơi hàng đêm nó ra nhìn sông trôi và nghĩ về anh dù là không muốn nghĩ. Nó đã nghĩ mình sẽ được anh ôm ấp, được anh xoa đầu,…nó nghĩ nhiều cảm giác tuyệt vời lắm.
Ở trọ được hai đêm, anh đưa nó về nhà của mình. Quyển nhật ký nó đem ra Huế đã xuất hiện trong căn nhà này. Trong thời gian anh chữa bệnh cho nó, anh đã nhờ người ra Huế đem về.
Em ngồi đi, để anh đi lấy nước! – Anh nói với nó
Nó không nói gì, chỉ nhìn anh và nhoẻn cười.
Trong thời gian anh lấy nước, thật kỳ lạ, điều gì đó làm nó không thể ngồi yên được, dường như vật thể nào đã làm tăng sức hút trong nó. Không thể ngồi yên nữa, nó bước theo cảm giác. Căn phòng riêng của anh, nó đẩy cửa đi vào, càng vào nó càng hồi hợp, cảnh vật trong phòng sách của anh được bó trí như căn nhà trọ trên thành phố anh với nó ở khi lên mảnh đất Sài Thành này. Quan trọng nhất là cái bàn, cái bàn y hệt bàn nó thường viết nhật ký mỗi đêm. Trên bàn là cái gì kia, quyển nhật ký, sức hút thật sự là đây.
Anh đem nước ra phòng khách, không thấy nó đâu, anh chạy khắp mọi nơi trong nhà tìm nó, cuối cùng anh gặp nó trong phòng mình.
Nó đã đọc hết, chỉ còn trang cuối cùng, anh và nó đứng lặng người. Nhật ký là “liều thuốc” tuyệt với nhất cho những ai mất trí nhớ. Và nó đã nhớ, nó nhớ lại tất cả, nó gục xuống, giọt nước mắt nó rơi dài, trang nhật ký bây giờ nhòe chữ.
Thấy nó gụt xuống, anh liền chạy đến, định đỡ nó đứng dậy. Nhưng không, anh chưa kịp chạy đến đỡ thì nó đã vùng bỏ chạy…
Anh chạy theo, kịp rồi, anh đã đuổi kịp nó, giờ đây nó đang ở trong vòng tay êm diệu của anh. Nhưng không như lần trước, nó khoác tay anh ra, nó tiếp tục chạy. Thật nhanh chóng, anh đã kịp nắm tay nó lại và ôm nó vào lòng một lần nữa.
Tại sao?...Tại sao…em bỏ đi? – Anh hỏi nó trong tiếng khóc thầm, hòa với vị đắng của nước mắt
Nó cũng khóc: Không thể, chúng ta không thể. Sao anh không để em quên đi tất cả, mất trí nhớ với em là rất tốt, tại sao…?
- Tha lỗi cho anh, anh biết mình đã sai khi nói em là người “kinh tỏm”, đừng giận anh nữa, hay tha lỗi cho anh. – Anh cố gắng cho nó hiểu được nỗi lòng mình
- Giờ đây, em đã muốn quên anh nhưng không được, em chỉ muốn chết, lúc bị trúng đạn, nằm giữa con đường vắng vẻ, người đầu tiên em muốn gặp là anh…
- Bây giờ anh đã ở đây rồi, chúng mình sẽ mãi bên nhau, anh sẽ cho em niềm tin, em đã phải khổ đau vất vả vì anh quá rồi, anh sẽ đền bù cho em xứng đáng.
- Anh thật sự yêu em?
- Phải anh yêu em nhiều lắm! Yêu nhiều lắm, em yêu của anh!
Chi tiết nhỏ, nhưng hằn sâu trong tâm trí nó, đầu nó hiện lên cảnh tượng mơ ảo, phải rồi, ngày nó ra đi, nó đã làm tơi trang cuối quyển nhật ký mà không kịp quay lại nhặt. Nó như nhớ ra chút ít, đầu càng đau nhiều hơn nữa. Anh liền chạy lại, ôm nó vào lòng, dường như hơi ấm trong anh truyền vào thân thể nó, cảm giác bình yên cả hai đều nhận thấy. Nó không buông tay anh ra, nó không thể.
Nó lại nhớ, những ngày sống ở Huế, bờ sông, nơi hàng đêm nó ra nhìn sông trôi và nghĩ về anh dù là không muốn nghĩ. Nó đã nghĩ mình sẽ được anh ôm ấp, được anh xoa đầu,…nó nghĩ nhiều cảm giác tuyệt vời lắm.
Ở trọ được hai đêm, anh đưa nó về nhà của mình. Quyển nhật ký nó đem ra Huế đã xuất hiện trong căn nhà này. Trong thời gian anh chữa bệnh cho nó, anh đã nhờ người ra Huế đem về.
Em ngồi đi, để anh đi lấy nước! – Anh nói với nó
Nó không nói gì, chỉ nhìn anh và nhoẻn cười.
Trong thời gian anh lấy nước, thật kỳ lạ, điều gì đó làm nó không thể ngồi yên được, dường như vật thể nào đã làm tăng sức hút trong nó. Không thể ngồi yên nữa, nó bước theo cảm giác. Căn phòng riêng của anh, nó đẩy cửa đi vào, càng vào nó càng hồi hợp, cảnh vật trong phòng sách của anh được bó trí như căn nhà trọ trên thành phố anh với nó ở khi lên mảnh đất Sài Thành này. Quan trọng nhất là cái bàn, cái bàn y hệt bàn nó thường viết nhật ký mỗi đêm. Trên bàn là cái gì kia, quyển nhật ký, sức hút thật sự là đây.
Anh đem nước ra phòng khách, không thấy nó đâu, anh chạy khắp mọi nơi trong nhà tìm nó, cuối cùng anh gặp nó trong phòng mình.
Nó đã đọc hết, chỉ còn trang cuối cùng, anh và nó đứng lặng người. Nhật ký là “liều thuốc” tuyệt với nhất cho những ai mất trí nhớ. Và nó đã nhớ, nó nhớ lại tất cả, nó gục xuống, giọt nước mắt nó rơi dài, trang nhật ký bây giờ nhòe chữ.
Thấy nó gụt xuống, anh liền chạy đến, định đỡ nó đứng dậy. Nhưng không, anh chưa kịp chạy đến đỡ thì nó đã vùng bỏ chạy…
Anh chạy theo, kịp rồi, anh đã đuổi kịp nó, giờ đây nó đang ở trong vòng tay êm diệu của anh. Nhưng không như lần trước, nó khoác tay anh ra, nó tiếp tục chạy. Thật nhanh chóng, anh đã kịp nắm tay nó lại và ôm nó vào lòng một lần nữa.
Tại sao?...Tại sao…em bỏ đi? – Anh hỏi nó trong tiếng khóc thầm, hòa với vị đắng của nước mắt
Nó cũng khóc: Không thể, chúng ta không thể. Sao anh không để em quên đi tất cả, mất trí nhớ với em là rất tốt, tại sao…?
- Tha lỗi cho anh, anh biết mình đã sai khi nói em là người “kinh tỏm”, đừng giận anh nữa, hay tha lỗi cho anh. – Anh cố gắng cho nó hiểu được nỗi lòng mình
- Giờ đây, em đã muốn quên anh nhưng không được, em chỉ muốn chết, lúc bị trúng đạn, nằm giữa con đường vắng vẻ, người đầu tiên em muốn gặp là anh…
- Bây giờ anh đã ở đây rồi, chúng mình sẽ mãi bên nhau, anh sẽ cho em niềm tin, em đã phải khổ đau vất vả vì anh quá rồi, anh sẽ đền bù cho em xứng đáng.
- Anh thật sự yêu em?
- Phải anh yêu em nhiều lắm! Yêu nhiều lắm, em yêu của anh!
Chi tiết nhỏ, nhưng hằn sâu trong tâm trí nó, đầu nó hiện lên cảnh tượng mơ ảo, phải rồi, ngày nó ra đi, nó đã làm tơi trang cuối quyển nhật ký mà không kịp quay lại nhặt. Nó như nhớ ra chút ít, đầu càng đau nhiều hơn nữa. Anh liền chạy lại, ôm nó vào lòng, dường như hơi ấm trong anh truyền vào thân thể nó, cảm giác bình yên cả hai đều nhận thấy. Nó không buông tay anh ra, nó không thể.
Nó lại nhớ, những ngày sống ở Huế, bờ sông, nơi hàng đêm nó ra nhìn sông trôi và nghĩ về anh dù là không muốn nghĩ. Nó đã nghĩ mình sẽ được anh ôm ấp, được anh xoa đầu,…nó nghĩ nhiều cảm giác tuyệt vời lắm.
Ở trọ được hai đêm, anh đưa nó về nhà của mình. Quyển nhật ký nó đem ra Huế đã xuất hiện trong căn nhà này. Trong thời gian anh chữa bệnh cho nó, anh đã nhờ người ra Huế đem về.
Em ngồi đi, để anh đi lấy nước! – Anh nói với nó
Nó không nói gì, chỉ nhìn anh và nhoẻn cười.
Trong thời gian anh lấy nước, thật kỳ lạ, điều gì đó làm nó không thể ngồi yên được, dường như vật thể nào đã làm tăng sức hút trong nó. Không thể ngồi yên nữa, nó bước theo cảm giác. Căn phòng riêng của anh, nó đẩy cửa đi vào, càng vào nó càng hồi hợp, cảnh vật trong phòng sách của anh được bó trí như căn nhà trọ trên thành phố anh với nó ở khi lên mảnh đất Sài Thành này. Quan trọng nhất là cái bàn, cái bàn y hệt bàn nó thường viết nhật ký mỗi đêm. Trên bàn là cái gì kia, quyển nhật ký, sức hút thật sự là đây.
Anh đem nước ra phòng khách, không thấy nó đâu, anh chạy khắp mọi nơi trong nhà tìm nó, cuối cùng anh gặp nó trong phòng mình.
Nó đã đọc hết, chỉ còn trang cuối cùng, anh và nó đứng lặng người. Nhật ký là “liều thuốc” tuyệt với nhất cho những ai mất trí nhớ. Và nó đã nhớ, nó nhớ lại tất cả, nó gục xuống, giọt nước mắt nó rơi dài, trang nhật ký bây giờ nhòe chữ.
Thấy nó gụt xuống, anh liền chạy đến, định đỡ nó đứng dậy. Nhưng không, anh chưa kịp chạy đến đỡ thì nó đã vùng bỏ chạy…
Anh chạy theo, kịp rồi, anh đã đuổi kịp nó, giờ đây nó đang ở trong vòng tay êm diệu của anh. Nhưng không như lần trước, nó khoác tay anh ra, nó tiếp tục chạy. Thật nhanh chóng, anh đã kịp nắm tay nó lại và ôm nó vào lòng một lần nữa.
Tại sao?...Tại sao…em bỏ đi? – Anh hỏi nó trong tiếng khóc thầm, hòa với vị đắng của nước mắt
Nó cũng khóc: Không thể, chúng ta không thể. Sao anh không để em quên đi tất cả, mất trí nhớ với em là rất tốt, tại sao…?
- Tha lỗi cho anh, anh biết mình đã sai khi nói em là người “kinh tỏm”, đừng giận anh nữa, hay tha lỗi cho anh. – Anh cố gắng cho nó hiểu được nỗi lòng mình
- Giờ đây, em đã muốn quên anh nhưng không được, em chỉ muốn chết, lúc bị trúng đạn, nằm giữa con đường vắng vẻ, người đầu tiên em muốn gặp là anh…
- Bây giờ anh đã ở đây rồi, chúng mình sẽ mãi bên nhau, anh sẽ cho em niềm tin, em đã phải khổ đau vất vả vì anh quá rồi, anh sẽ đền bù cho em xứng đáng.
- Anh thật sự yêu em?
- Phải anh yêu em nhiều lắm! Yêu nhiều lắm, em yêu của anh!
--THE END--
Về Đầu Trang Go down
 
Anh Và Nó
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tuổi trẻ Đồng Nai :: TĐ CỘNG ĐỒNG :: Thế giới LGBT-
Chuyển đến